Hôm Chúa Nhật, 22 Tháng Sáu, Đức Thánh Cha cử hành thánh lễ Mình và Máu Chúa Kitô thường được gọi là Corpus Christi tại Đền Thờ Thánh Gioan Latêranô trước khi dẫn đầu đoàn rước dài một dặm giữa Đền Thờ này và Đền Thờ Đức Bà Cả với sự tham dự của khoảng 20.000 người.
Thánh lễ bắt đầu lúc 5 giờ chiều nên khi kết thúc, nhiệt độ vào cuối buổi chiều vẫn ở mức gần 32 độ C tại thủ đô của Ý. Đoàn rước dài kéo dài, chủ yếu gồm các Hồng Y, giám mục và giáo sĩ của Lateran. Hàng ngàn người Rôma đã đến tham gia vào truyền thống cổ xưa và phổ biến này.
Trong 45 phút, Đức Giáo Hoàng Lêô XIV đã đi bộ dọc theo các đường phố của Rôma dẫn đầu đoàn rước Mình Thánh Chúa theo truyền thống vào ngày lễ Mình và Máu Chúa Kitô, được cử hành vào ngày 22 tháng 6 năm 2025.
Dưới một chiếc màn che lớn được thêu lộng lẫy do tám người khiêng, Đức Thánh Cha tiến bước, cầm trên tay một chiếc bình đựng Mình Thánh bằng vàng khảm đá quý.
Trong thánh lễ được cử hành ngay trước đó tại Đền Thờ Thánh Gioan Latêranô, Đức Lêô XIV đã đưa ra bài suy niệm về Bí tích Thánh Thể, là sự Hiện diện Thực sự của Chúa Kitô. Ngài nói:
Anh chị em thân mến, thật tuyệt vời khi được ở trong sự hiện diện của Chúa Giêsu. Đoạn Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe chứng thực điều này; Tin Mừng kể lại cách đám đông đã dành nhiều giờ để lắng nghe Người nói về Vương quốc Thiên Chúa và thấy Người chữa lành những người bệnh (x. Lc 9:11). Lòng trắc ẩn của Chúa Giêsu đối với những người đau khổ cho chúng ta thấy sự gần gũi yêu thương của Thiên Chúa, Đấng đã đến thế gian để cứu chúng ta. Nơi nào Thiên Chúa ngự trị, chúng ta được giải thoát khỏi mọi điều ác. Tuy nhiên, ngay cả đối với những người chấp nhận tin mừng do Chúa Giêsu mang đến, thì giờ thử thách cũng đến. Tại nơi hoang vắng đó, nơi đám đông đang lắng nghe Thầy, chiều đã buông xuống và không có gì để ăn (x. c. 12). Cơn đói của dân chúng và cảnh mặt trời lặn nói với chúng ta về một giới hạn đang bao trùm thế giới và mọi tạo vật: ngày kết thúc, cũng như cuộc sống của mỗi con người. Vào giờ phút cần thiết và bóng tối tụ lại đó, Chúa Giêsu vẫn hiện diện giữa chúng ta.
Đúng vào lúc ngày sắp tàn và cơn đói ập đến, khi chính các Tông đồ yêu cầu Người giải tán đám đông, Chúa Kitô làm chúng ta ngạc nhiên với lòng thương xót của Người. Người cảm thấy thương xót những người đang đói và Người mời gọi các tông đồ của mình cung cấp cho họ. Cơn đói không phải là điều xa lạ với việc rao giảng về Vương quốc và sứ điệp cứu rỗi. Ngược lại, nó nói với chúng ta về mối quan hệ của chúng ta với Chúa. Đồng thời, năm chiếc bánh và hai con cá dường như hoàn toàn không đủ để nuôi sống mọi người. Những tính toán của các tông đồ, rõ ràng là rất hợp lý, cho thấy sự thiếu đức tin của họ. Vì nơi nào Chúa hiện diện, chúng ta tìm thấy tất cả những gì chúng ta cần để mang lại sức mạnh và ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta.
Chúa Giêsu đáp lại lời kêu gọi của cơn đói bằng dấu chỉ chia sẻ: Người ngước mắt lên, đọc lời chúc tụng, bẻ bánh và cho mọi người hiện diện ăn (x. c. 16). Các hành động của Chúa không phải là một nghi lễ ma thuật phức tạp nào đó; chúng chỉ đơn giản cho thấy lòng biết ơn của Người đối với Chúa Cha, lời cầu nguyện của người con thảo và sự hiệp thông huynh đệ được Chúa Thánh Thần nâng đỡ. Chúa Giêsu nhân bánh và cá lên bằng cách chia sẻ những gì có sẵn. Kết quả là, có đủ cho mọi người. Thực tế là còn hơn cả đủ. Sau khi tất cả đã ăn no, người ta thu lại được mười hai giỏ đầy (x. c. 17).
Đó là cách Chúa Giêsu thỏa mãn cơn đói của đám đông: Người làm những gì Thiên Chúa làm, và Người dạy chúng ta làm như vậy. Ngày nay, thay vì đám đông được nhắc đến trong Phúc âm, toàn thể các dân tộc đang phải chịu đau khổ nhiều hơn do lòng tham của tha nhân hơn là do cơn đói của chính họ. Trái ngược hoàn toàn với cảnh nghèo đói cùng cực của nhiều người, việc một số ít người tích lũy của cải là dấu hiệu của sự thờ ơ ngạo mạn gây ra đau khổ và bất công. Thay vì chia sẻ, nó phung phí hoa trái của trái đất và sức lao động của con người. Đặc biệt trong Năm Thánh này, tấm gương của Chúa là thước đo nên hướng dẫn hành động và sự phục vụ của chúng ta: chúng ta được kêu gọi chia sẻ bánh của mình, nhân lên hy vọng và loan báo sự xuất hiện của Vương quốc Thiên Chúa.
Khi cứu đám đông khỏi cơn đói, Chúa Giêsu tuyên bố rằng Người sẽ cứu mọi người khỏi cái chết. Đó là mầu nhiệm đức tin mà chúng ta cử hành trong bí tích Thánh Thể. Vì cũng như cơn đói là dấu chỉ của những nhu cầu cấp thiết của chúng ta trong cuộc sống này, thì việc bẻ bánh là dấu chỉ của món quà cứu rỗi của Thiên Chúa.
Anh chị em thân mến, Chúa Kitô là câu trả lời của Thiên Chúa cho cơn đói của con người chúng ta, vì Mình Người là bánh trường sinh: Tất cả các con, hãy cầm lấy mà ăn! Lời mời gọi của Chúa Giêsu phản ảnh kinh nghiệm hằng ngày của chúng ta: để duy trì sự sống, chúng ta cần nuôi dưỡng bản thân bằng sự sống, lấy sự sống từ thực vật và động vật. Tuy nhiên, việc ăn một thứ gì đó đã chết nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cũng vậy, bất kể chúng ta ăn bao nhiêu, một ngày nào đó sẽ chết. Mặt khác, khi chúng ta tham gia vào Chúa Giêsu, Bánh hằng sống và đích thực, chúng ta sống cho Người. Bằng cách hiến dâng chính mình hoàn toàn, Chúa chịu đóng đinh và phục sinh đã trao chính mình vào tay chúng ta, và chúng ta nhận ra rằng chúng ta được tạo ra để tham gia vào Thiên Chúa. Bản chất đói khát của chúng ta mang dấu ấn của một nhu cầu được thỏa mãn bởi ân sủng của Bí tích Thánh Thể. Như Thánh Augustinô đã viết, Chúa Kitô thực sự là “panis qui reficit, et non deficit; panis qui sumi potest, consumi non potest” (Bài giảng 130, 2): Người là bánh phục hồi và không bao giờ thiếu; bánh có thể ăn nhưng không bao giờ cạn kiệt. Thật vậy, Bí tích Thánh Thể là sự hiện diện đích thực, thực sự và bản thể của Đấng Cứu Thế (x. Giáo lý Hội thánh Công Giáo, 1413), Đấng biến đổi bánh thành chính Người để biến đổi chúng ta thành chính Người. Sống động và ban sự sống, Mình Thánh Chúa làm cho chúng ta, chính Hội thánh, trở thành Thân thể của Chúa.
Vì lý do này, lặp lại lời của Thánh Tông Đồ Phaolô (x. 1 Cr 10:17), Công Đồng Vatican II dạy rằng “trong bí tích Bánh Thánh Thể, sự hiệp nhất của các tín hữu, những người tạo thành một thân thể trong Chúa Kitô, vừa được diễn tả vừa được thực hiện. Tất cả đều được kêu gọi hiệp nhất với Chúa Kitô, Đấng là ánh sáng thế gian, Đấng mà chúng ta đến từ Người, nhờ Người mà chúng ta sống, và hướng cuộc sống của chúng ta đến với Người” (Hiến chế tín lý Lumen Gentium, 3). Đoàn rước mà chúng ta sắp thực hiện là dấu chỉ của cuộc hành trình đó. Cùng nhau, như những người chăn chiên và đàn chiên, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng Mình Thánh Chúa, tôn thờ Người và mang Người qua các đường phố. Khi làm như vậy, chúng ta sẽ trình bày Người trước mắt, lương tâm và trái tim của mọi người. Với trái tim của những người tin, để họ có thể tin chắc hơn; với trái tim của những người không tin, để họ có thể suy ngẫm về cơn đói hiện diện trong họ và bánh duy nhất có thể thỏa mãn cơn đói đó.
Được củng cố bởi lương thực mà Thiên Chúa ban cho chúng ta, chúng ta hãy mang Chúa Giêsu đến với trái tim của mọi người, vì Chúa Giêsu lôi kéo mọi người vào công trình cứu độ của Người bằng cách kêu gọi mỗi người chúng ta ngồi vào bàn tiệc của Người. Phúc cho những ai được kêu gọi, vì họ trở thành chứng nhân của tình yêu này!
Khi đến Đền Thờ Đức Bà Cả ngay sau 7 giờ tối, Đức Giáo Hoàng Lêô XIV đặt bình đựng Mình Thánh Chúa lên bàn thờ ở bậc thềm của đền thờ. Quỳ gối, ngài cầu nguyện trước Mình Thánh Chúa và xông hương. Sau đó, quay về phía đám đông tụ tập tại quảng trường, ngài ban phép lành cho họ bằng chiếc Mặt Nhật.
Lễ Mình Máu Thánh Chúa có nguồn gốc từ thế kỷ 13 tại Liège, lấy cảm hứng từ những thị kiến huyền bí của Thánh Juliana xứ Cornillon.
Cuộc rước Mình Thánh Chúa công khai đầu tiên diễn ra tại Köln vào năm 1279. Cuộc rước Mình Thánh Chúa công khai, được Đức Gioan XXII khuyến khích vào năm 1318, đã trở thành truyền thống của lễ Mình Máu Thánh Chúa.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice VaticanaMost Holy Body and Blood of Christ - Holy Mass, Procession and Eucharistic Blessing
Thánh lễ bắt đầu lúc 5 giờ chiều nên khi kết thúc, nhiệt độ vào cuối buổi chiều vẫn ở mức gần 32 độ C tại thủ đô của Ý. Đoàn rước dài kéo dài, chủ yếu gồm các Hồng Y, giám mục và giáo sĩ của Lateran. Hàng ngàn người Rôma đã đến tham gia vào truyền thống cổ xưa và phổ biến này.
Trong 45 phút, Đức Giáo Hoàng Lêô XIV đã đi bộ dọc theo các đường phố của Rôma dẫn đầu đoàn rước Mình Thánh Chúa theo truyền thống vào ngày lễ Mình và Máu Chúa Kitô, được cử hành vào ngày 22 tháng 6 năm 2025.
Dưới một chiếc màn che lớn được thêu lộng lẫy do tám người khiêng, Đức Thánh Cha tiến bước, cầm trên tay một chiếc bình đựng Mình Thánh bằng vàng khảm đá quý.
Trong thánh lễ được cử hành ngay trước đó tại Đền Thờ Thánh Gioan Latêranô, Đức Lêô XIV đã đưa ra bài suy niệm về Bí tích Thánh Thể, là sự Hiện diện Thực sự của Chúa Kitô. Ngài nói:
Anh chị em thân mến, thật tuyệt vời khi được ở trong sự hiện diện của Chúa Giêsu. Đoạn Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe chứng thực điều này; Tin Mừng kể lại cách đám đông đã dành nhiều giờ để lắng nghe Người nói về Vương quốc Thiên Chúa và thấy Người chữa lành những người bệnh (x. Lc 9:11). Lòng trắc ẩn của Chúa Giêsu đối với những người đau khổ cho chúng ta thấy sự gần gũi yêu thương của Thiên Chúa, Đấng đã đến thế gian để cứu chúng ta. Nơi nào Thiên Chúa ngự trị, chúng ta được giải thoát khỏi mọi điều ác. Tuy nhiên, ngay cả đối với những người chấp nhận tin mừng do Chúa Giêsu mang đến, thì giờ thử thách cũng đến. Tại nơi hoang vắng đó, nơi đám đông đang lắng nghe Thầy, chiều đã buông xuống và không có gì để ăn (x. c. 12). Cơn đói của dân chúng và cảnh mặt trời lặn nói với chúng ta về một giới hạn đang bao trùm thế giới và mọi tạo vật: ngày kết thúc, cũng như cuộc sống của mỗi con người. Vào giờ phút cần thiết và bóng tối tụ lại đó, Chúa Giêsu vẫn hiện diện giữa chúng ta.
Đúng vào lúc ngày sắp tàn và cơn đói ập đến, khi chính các Tông đồ yêu cầu Người giải tán đám đông, Chúa Kitô làm chúng ta ngạc nhiên với lòng thương xót của Người. Người cảm thấy thương xót những người đang đói và Người mời gọi các tông đồ của mình cung cấp cho họ. Cơn đói không phải là điều xa lạ với việc rao giảng về Vương quốc và sứ điệp cứu rỗi. Ngược lại, nó nói với chúng ta về mối quan hệ của chúng ta với Chúa. Đồng thời, năm chiếc bánh và hai con cá dường như hoàn toàn không đủ để nuôi sống mọi người. Những tính toán của các tông đồ, rõ ràng là rất hợp lý, cho thấy sự thiếu đức tin của họ. Vì nơi nào Chúa hiện diện, chúng ta tìm thấy tất cả những gì chúng ta cần để mang lại sức mạnh và ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta.
Chúa Giêsu đáp lại lời kêu gọi của cơn đói bằng dấu chỉ chia sẻ: Người ngước mắt lên, đọc lời chúc tụng, bẻ bánh và cho mọi người hiện diện ăn (x. c. 16). Các hành động của Chúa không phải là một nghi lễ ma thuật phức tạp nào đó; chúng chỉ đơn giản cho thấy lòng biết ơn của Người đối với Chúa Cha, lời cầu nguyện của người con thảo và sự hiệp thông huynh đệ được Chúa Thánh Thần nâng đỡ. Chúa Giêsu nhân bánh và cá lên bằng cách chia sẻ những gì có sẵn. Kết quả là, có đủ cho mọi người. Thực tế là còn hơn cả đủ. Sau khi tất cả đã ăn no, người ta thu lại được mười hai giỏ đầy (x. c. 17).
Đó là cách Chúa Giêsu thỏa mãn cơn đói của đám đông: Người làm những gì Thiên Chúa làm, và Người dạy chúng ta làm như vậy. Ngày nay, thay vì đám đông được nhắc đến trong Phúc âm, toàn thể các dân tộc đang phải chịu đau khổ nhiều hơn do lòng tham của tha nhân hơn là do cơn đói của chính họ. Trái ngược hoàn toàn với cảnh nghèo đói cùng cực của nhiều người, việc một số ít người tích lũy của cải là dấu hiệu của sự thờ ơ ngạo mạn gây ra đau khổ và bất công. Thay vì chia sẻ, nó phung phí hoa trái của trái đất và sức lao động của con người. Đặc biệt trong Năm Thánh này, tấm gương của Chúa là thước đo nên hướng dẫn hành động và sự phục vụ của chúng ta: chúng ta được kêu gọi chia sẻ bánh của mình, nhân lên hy vọng và loan báo sự xuất hiện của Vương quốc Thiên Chúa.
Khi cứu đám đông khỏi cơn đói, Chúa Giêsu tuyên bố rằng Người sẽ cứu mọi người khỏi cái chết. Đó là mầu nhiệm đức tin mà chúng ta cử hành trong bí tích Thánh Thể. Vì cũng như cơn đói là dấu chỉ của những nhu cầu cấp thiết của chúng ta trong cuộc sống này, thì việc bẻ bánh là dấu chỉ của món quà cứu rỗi của Thiên Chúa.
Anh chị em thân mến, Chúa Kitô là câu trả lời của Thiên Chúa cho cơn đói của con người chúng ta, vì Mình Người là bánh trường sinh: Tất cả các con, hãy cầm lấy mà ăn! Lời mời gọi của Chúa Giêsu phản ảnh kinh nghiệm hằng ngày của chúng ta: để duy trì sự sống, chúng ta cần nuôi dưỡng bản thân bằng sự sống, lấy sự sống từ thực vật và động vật. Tuy nhiên, việc ăn một thứ gì đó đã chết nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cũng vậy, bất kể chúng ta ăn bao nhiêu, một ngày nào đó sẽ chết. Mặt khác, khi chúng ta tham gia vào Chúa Giêsu, Bánh hằng sống và đích thực, chúng ta sống cho Người. Bằng cách hiến dâng chính mình hoàn toàn, Chúa chịu đóng đinh và phục sinh đã trao chính mình vào tay chúng ta, và chúng ta nhận ra rằng chúng ta được tạo ra để tham gia vào Thiên Chúa. Bản chất đói khát của chúng ta mang dấu ấn của một nhu cầu được thỏa mãn bởi ân sủng của Bí tích Thánh Thể. Như Thánh Augustinô đã viết, Chúa Kitô thực sự là “panis qui reficit, et non deficit; panis qui sumi potest, consumi non potest” (Bài giảng 130, 2): Người là bánh phục hồi và không bao giờ thiếu; bánh có thể ăn nhưng không bao giờ cạn kiệt. Thật vậy, Bí tích Thánh Thể là sự hiện diện đích thực, thực sự và bản thể của Đấng Cứu Thế (x. Giáo lý Hội thánh Công Giáo, 1413), Đấng biến đổi bánh thành chính Người để biến đổi chúng ta thành chính Người. Sống động và ban sự sống, Mình Thánh Chúa làm cho chúng ta, chính Hội thánh, trở thành Thân thể của Chúa.
Vì lý do này, lặp lại lời của Thánh Tông Đồ Phaolô (x. 1 Cr 10:17), Công Đồng Vatican II dạy rằng “trong bí tích Bánh Thánh Thể, sự hiệp nhất của các tín hữu, những người tạo thành một thân thể trong Chúa Kitô, vừa được diễn tả vừa được thực hiện. Tất cả đều được kêu gọi hiệp nhất với Chúa Kitô, Đấng là ánh sáng thế gian, Đấng mà chúng ta đến từ Người, nhờ Người mà chúng ta sống, và hướng cuộc sống của chúng ta đến với Người” (Hiến chế tín lý Lumen Gentium, 3). Đoàn rước mà chúng ta sắp thực hiện là dấu chỉ của cuộc hành trình đó. Cùng nhau, như những người chăn chiên và đàn chiên, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng Mình Thánh Chúa, tôn thờ Người và mang Người qua các đường phố. Khi làm như vậy, chúng ta sẽ trình bày Người trước mắt, lương tâm và trái tim của mọi người. Với trái tim của những người tin, để họ có thể tin chắc hơn; với trái tim của những người không tin, để họ có thể suy ngẫm về cơn đói hiện diện trong họ và bánh duy nhất có thể thỏa mãn cơn đói đó.
Được củng cố bởi lương thực mà Thiên Chúa ban cho chúng ta, chúng ta hãy mang Chúa Giêsu đến với trái tim của mọi người, vì Chúa Giêsu lôi kéo mọi người vào công trình cứu độ của Người bằng cách kêu gọi mỗi người chúng ta ngồi vào bàn tiệc của Người. Phúc cho những ai được kêu gọi, vì họ trở thành chứng nhân của tình yêu này!
Khi đến Đền Thờ Đức Bà Cả ngay sau 7 giờ tối, Đức Giáo Hoàng Lêô XIV đặt bình đựng Mình Thánh Chúa lên bàn thờ ở bậc thềm của đền thờ. Quỳ gối, ngài cầu nguyện trước Mình Thánh Chúa và xông hương. Sau đó, quay về phía đám đông tụ tập tại quảng trường, ngài ban phép lành cho họ bằng chiếc Mặt Nhật.
Lễ Mình Máu Thánh Chúa có nguồn gốc từ thế kỷ 13 tại Liège, lấy cảm hứng từ những thị kiến huyền bí của Thánh Juliana xứ Cornillon.
Cuộc rước Mình Thánh Chúa công khai đầu tiên diễn ra tại Köln vào năm 1279. Cuộc rước Mình Thánh Chúa công khai, được Đức Gioan XXII khuyến khích vào năm 1318, đã trở thành truyền thống của lễ Mình Máu Thánh Chúa.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana