Đam Mê Chữ Yêu
Nguyễn Trung Tây


Yêu, một từ đơn giản. Chỉ có ba chữ, y, ê, u. Một âm, ieu. Nhưng ý nghĩa thì không đơn giản. Yêu, tình yêu đích thực đòi hỏi âm lượng mạnh mẽ và sức nóng cháy bỏng.

Tình yêu không tồn tại khi chỉ âm ấm hoặc lờ lợ. Nghe có vẻ lạ tai, nhưng đó là sự thật. Hoặc yêu với cả trái tim, hoặc không yêu gì cả. Không có khu vực trung lập. Không có nửa vời. Tình yêu đam mê. Tình yêu quyết liệt, hoặc có hoặc không.

Đó là lý do tại sao, vào một buổi sáng sớm bên bờ biển Tibêria, sau khi ăn bánh mì và cá nướng trên than hồng với các môn đệ, Đức Giêsu Phục Sinh tự nhiên quay sang Phêrô. Và Ngài hỏi, không chỉ một, mà đến ba lần:
“Simon, con có yêu Thầy hay không?”

Ba lần cùng một câu hỏi tới người đã chối Thầy ba lần. Không phải trước mặt vua chúa hay quan quyền, mà trước mặt những người bình thường. Thậm chí là một cô đầy tớ gái.

Bạn ta thắc mắc:
“Tại sao lại có nhu cầu hỏi cùng một câu đến ba lần tới người ba lần chối Thầy? Hay đây chỉ là sự lặp lại? Một trùng hợp ngẫu nhiên?”

Không ai biết. Nhưng có thể suy đoán, một bài toán đơn sơ. Có lẽ Đức Giêsu đang khơi dậy hồn người ngư phủ, không phải niềm hối hận, mà là một tình yêu đam mê! Tình yêu nhiệt thành, nóng như lửa than hồng. Một tình yêu đủ sâu để dẫn dắt chăm sóc đàn chiên của Đấng Phục Sinh. Bởi nếu Phêrô không yêu bằng một ngọn lửa bừng cháy trong tâm, làm sao Đức Giêsu dám trao phó cho người ngư phủ những con chiên mà Ngài đã sống chết vì họ?

Chẳng lạ chi, sau mỗi lần Phêrô trả lời, Đức Giêsu đều gửi trên đôi vai người ngư phủ cùng một sứ mạng:
“Hãy chăm sóc chiên của Thầy.”
“Hãy chăn dắt chiên của Thầy.”
“Hãy nuôi dưỡng chiên của Thầy.”

Tình yêu luôn đi đôi, vai sánh vai với sứ mạng. Cả hai luôn luôn song hành đi bên nhau. Không yêu cháy bỏng, mục vụ đó, sứ vụ ống sáo. Tình yêu thật thà, phục vụ trao ban, trọn vẹn.

Chẳng lạ chi, Môisen truyền lệnh rõ ràng tới dân du mục trước khi vào Đất Hứa:
“Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi,
hết lòng, hết linh hồn,
và hết sức ngươi” (Đnl 6:5)

Tại sao lại phải là những lời mạnh mẽ như vậy?
Bởi vì Thiên Chúa biết, nếu tình yêu chỉ âm ấm, thiếu vắng chiều sâu nhiệt huyết, dân du mục sẽ quên Người khi nếm sữa và mật ong trên vùng đất mới. Họ sẽ bỏ Người lại sau lưng để chạy theo các vị thần ngoại bang, Ba’al, Astarte.

Tình yêu, một từ đơn giản, ngắn gọn âm, nhưng lại mãnh liệt đòi hỏi.

Tôi đã sống ở Papua New Guinea được hai năm rưỡi, đủ lâu để bạn thân gần xa thắc mắc:
“Bạn ta, anh yêu điều gì ở Niugini? Chữ yêu không hời hợt, nhưng rung động trái tim.”

Và tôi trả lời:
“Tôi yêu những nụ cười rạng rỡ, đầy niềm vui trên khuôn mặt người dân Niugini.

Và khi họ hỏi tiếp: “Bạn ta, còn gì nữa không?”

Và tôi đáp, “Tôi yêu người Niugini vùng cao nguyên. Cách họ trò chuyện vang vang, cách họ ngồi lại bên nhau, cười nói rộn ràng. Một nền văn hóa năng lượng, sinh động kết nối.

Thiên Chúa yêu, yêu đam mê. Yêu đến nỗi đã sai chính Con Một của Người đến cứu chuộc.

Tôi tự hỏi, và tôi mời bạn cùng tự hỏi:
“Tôi có yêu Thiên Chúa say mê hay không?
Tôi có yêu tha nhân và tạo vật của Người, bằng tình yêu cháy bỏng than hồng hay không?"

Tôi mời tôi, đừng sống nửa vời, đừng lờ lợ nước hến!
Nhưng yêu, yêu chân thật, yêu trọn vẹn và yêu đam mê.