CHA MICAE LÊ VĂN KHÂM - MỘT TÌNH YÊU MÃI ĐẸP

Có những con người âm thầm bước qua cuộc đời, không để lại tiếng động lớn, nhưng hương thơm của lòng tốt, của tình yêu thương thì lưu lại mãi nơi ký ức của mọi người. Cha Khâm – vị mục tử hiền hòa, khiêm tốn, tận tụy – là một trong những con người như thế.

Ba năm đã trôi kể từ ngày Cha Micae Lê Văn Khâm, nguyên Giám quản, nguyên Tổng Đại diện giáo phận Phú Cường được Chúa gọi về, nhưng hình ảnh của cha vẫn sống động trong trái tim của nhiều người, nhất là những người đã từng sống bên cạnh Cha, các cha đồng môn, các cộng sự, đến những giáo dân nghèo khổ nơi vùng quê, những bệnh nhân nơi giường bệnh, cả những người chưa từng đặt chân đến nhà thờ nhưng đã từng được Cha giúp đỡ.

Hôm nay, trong ngậm ngùi thương tiếc, chúng ta cùng nhau hồi tưởng về một đời linh mục âm thầm, hiền từ, tận tụy – một đời mà dấu chân và trái tim của Cha in đậm trên mảnh đất giáo phận Phú Cường.

Cha Micae Lê Văn Khâm sinh ngày 4 tháng 1 năm 1939, tại họ đạo Búng, giáo phận Phú Cường. Tuổi thơ của Cha là những năm tháng nhiều mất mát: lên 4 tuổi, mồ côi cha; 28 tuổi, khi chỉ còn ít ngày nữa là chịu chức linh mục, Cha lại mất mẹ. Để lo tang mẹ, ngày thụ phong của Cha dời lại gần một năm. Thế nhưng, chính trong gian khó, Cha đã học được thế nào là kiên nhẫn, thế nào là tin tưởng vào sự quan phòng của Chúa.

Ngày Cha được thụ phong linh mục – 14 tháng 5 năm 1968 – lại là một ngày mưa tầm tã, giáo dân đến dự lễ không đông, và người anh ruột – cũng là linh mục – không thể về chung vui. Nhưng mưa gió hôm ấy chẳng thể ngăn bước chân Cha trên hành trình phục vụ. Từ đó, suốt 54 năm linh mục, Cha đã để đời mình trôi đi như một dòng sông lặng, nhưng bồi đắp cho biết bao mảnh đất khô cằn.

Từng là Tổng Đại diện, khi giáo phận trống ngôi giám mục, Cha được chọn là Giám quản. Có một hình ảnh thật đẹp để nói về Cha: Cha giống như một con đò nhỏ – có thể không vững chãi như cây cầu kiên cố, nhưng dù yếu ớt, tròng trành – vẫn âm thầm nối đôi bờ giữa lúc thiếu vắng “cây cầu” vững chãi ấy, vẫn miệt mài đưa người qua sông. Không kèn không trống, không hào nhoáng quyền lực, Cha chỉ lặng lẽ chèo, lặng lẽ chở, để giáo phận được bình yên chạy tiếp hành trình đức tin.

Và khi có vị giám mục mới, Cha lại ở bên cạnh, tận tụy cộng tác, như người cha hiền lo lắng cho từng chi tiết nhỏ, từng nhu cầu mục vụ của đoàn chiên. Lần thứ hai trong vai trò Tổng Đại diện, Cha không để chức vụ che khuất con người thật của mình. Cha vẫn luôn đơn sơ, nhẹ nhàng, hiền từ.

Cha không chỉ lo cho giáo phận về mặt tổ chức, mà còn lo cho những người bé nhỏ nhất. Cha còn là Trưởng ban Bác ái của giáo phận, một vai trò mà Cha đã sống trọn vẹn bằng trọn trái tim. Cha đến với người nghèo, vào ra bệnh viện, trao tận tay từng phần cơm, chén cháo cho người nghèo, và cả bí tích Xức dầu – ban sức mạnh và ủi an cho những bệnh nhân yếu đuối.

Cha từng dựng hàng chục căn nhà tình thương cho những người di dân nghèo khổ từ Campuchia về, sống tạm bợ ven hồ Dầu Tiếng. Cha gia cố những mái nhà xiêu vẹo, xây tặng 50 căn nhà ngói cho những gia đình nghèo. Cha còn tổ chức "Bữa cơm tình thương" mỗi tuần, tặng xe đạp cho học sinh nghèo, trao xe lăn cho người khuyết tật, hỗ trợ trại mồ côi, trại dưỡng lão, và cả những bệnh nhân AIDS... Ở nơi cha, tình yêu thương người nghèo không chỉ là bổn phận, mà là máu thịt, là nhịp đập của trái tim.

Nhưng người ta thật sự khó quên Cha không chỉ vì những công trình ấy, mà chính là nụ cười hiền, ánh mắt ấm áp và sự gần gũi. Dù người giàu sang hay nghèo khó, có học hay thất học, đến với Cha, ai cũng được tiếp đón bằng cùng một nụ cười. Cha chưa từng trách móc một ai, dù đôi khi phải chịu thiệt thòi. Cha từng nói một câu vừa đơn sơ vừa sâu sắc: "Khi thấy dân mình khổ, làm sao mà có thể ngồi yên. Mình lớn lên từ gốc nông dân. Lao động mới giúp mình thành chú nông dân đích thực".

Lần khác, cha nói một câu khiến nhiều người nhớ mãi: "Nếu nhà nước cho xây thêm bất cứ nhà thờ nào, thì xã hội cũng sẽ giảm bớt nhà tù". Đó không chỉ là một nhận xét xã hội, mà là cái nhìn của một mục tử tin rằng, Tin Mừng có thể biến đổi đời sống con người, và rằng đức tin giúp con người sống lương thiện hơn.

Đúng như Lời Chúa Giêsu dạy: "Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em; và ai muốn làm đầu, thì phải làm đầy tớ mọi người." (Mc 10, 43-44). Cha Khâm đã sống trọn vẹn tinh thần ấy. Dù ở cương vị lãnh đạo, cha vẫn chọn con đường của người phục vụ, khiêm tốn và âm thầm.

Huấn quyền của Hội Thánh cũng từng nhắc nhở: "Người mục tử phải mang lấy mùi chiên của mình" (ĐGH Phanxicô). Cha Khâm không chỉ “mang mùi chiên” – cha còn chia sẻ từng giọt mồ hôi, từng nỗi lo của đoàn chiên, và cả những giọt nước mắt trước khổ đau của họ.
Ở quê nhà Búng, những năm cuối đời khi làm cha sở, mỗi sáng Cha vẫn đi bộ tập thể dục, ghé thăm từng gia đình, để hiểu hơn hoàn cảnh của họ, để rồi âm thầm tìm cách giúp đỡ. Cha không chỉ chăm lo phần đạo, mà còn lo phần đời – từ những trại chim cút, những mảnh ruộng, vườn cây – tất cả chỉ để giáo phận bớt khó khăn và để người nghèo có thêm cái ăn, cái mặc.

Rồi dịch Covid ập đến. Năm 2022, sau những tháng ngày hưu dưỡng trong bình an, Cha lặng lẽ ra đi lúc 4 giờ sáng ngày 14 tháng 8, hưởng thọ 83 tuổi, 54 năm linh mục. Hài cốt của Cha nay an nghỉ tại Nhà Vượt qua của Nhà thờ Chánh tòa Phú Cường – nơi Cha từng phục vụ, từng âm thầm đặt những viên gạch yêu thương.

Hôm nay, khi nhớ về Cha Micae Lê Văn Khâm, chúng ta không chỉ nhớ một vị linh mục từng giữ nhiều chức vụ quan trọng trong giáo phận, mà nhớ về một người cha hiền lành, một con đò tận tụy, một tấm gương bác ái.

Người ta khó quên dáng người bình dị, nụ cười hiền hòa, đôi mắt biết lắng nghe, và đôi tay không ngừng chia sẻ của Cha.

Cha đã ra đi, nhưng con đò nhỏ năm xưa vẫn còn đó – trong ký ức, trong trái tim, và trong những công trình yêu thương. Cha ra đi, nhưng di sản của "Trái tim không ngủ yên" vẫn còn đó, trong ký ức của giáo phận, và trong cõi hồn của biết bao người đã từng được Cha chạm tới.

Nhớ đến cha Khâm, chúng ta không chỉ nhớ đến một con người của quá khứ, nhưng còn được mời gọi sống tiếp những gì cha đã sống: yêu thương, phục vụ, và khiêm tốn. Hãy để tình yêu của Chúa Kitô thôi thúc chúng ta như đã thôi thúc Cha (x. 2 Cr 5,14).

Trong niềm thương tiếc và biết ơn, chúng ta cùng cầu nguyện cho cha Khâm được hưởng trọn vẹn hạnh phúc Nước Trời. Xin cho gương sáng và tâm tình của Cha trở thành động lực, để mỗi chúng ta, trong hoàn cảnh của mình, biết sống gần gũi hơn với Chúa và với anh chị em.

Nguyện xin Chúa chúc lành cho giáo phận chúng ta, để tinh thần của Cha tiếp tục sống mãi giữa lòng đoàn chiên mà Cha đã hết lòng yêu thương.

Xin tạ ơn Chúa vì đã ban cho giáo phận Phú Cường một người mục tử như Cha Micae Lê Văn Khâm. Xin Cha tiếp tục cầu bầu cho chúng con từ trời cao, để mỗi người chúng con cũng biết sống khiêm nhường, yêu thương, và tận tụy như Cha đã sống.