Đức Hồng Y Camillo Ruini, sinh năm 1931, được thụ phong linh mục cho Giáo phận Reggio Emilia-Guastalla năm 1954. Sau một sự nghiệp học thuật xuất sắc, ngài được thụ phong giám mục hiệu tòa Nepte năm 1983 và được bổ nhiệm làm tổng đại diện của Giáo phận Rôma, giám quản Đền Thờ Thánh Gioan Latêranô, và được tấn phong Hồng Y năm 1991. Trong suốt mười bốn năm còn lại của triều Giáo Hoàng Gioan Phaolô Đệ Nhị, ngài đã tìm cách thực hiện tầm nhìn của Vị Giáo Hoàng vĩ đại đó về Công cuộc Truyền giáo Mới tại Rôma, và thực sự là trên khắp nước Ý trong công việc của ngài với tư cách là chủ tịch hội đồng giám mục Ý.

Nhiều người đánh giá rằng ngài có thể trở thành một Giáo Hoàng hoặc một Hồng Y Quốc Vụ Khanh Tòa Thánh đáng ngưỡng mộ.

Bây giờ đã chín mươi bốn tuổi và phải ngồi xe lăn, Đức Hồng Y Ruini vẫn minh mẫn và tỉnh táo, hiểu biết sâu sắc về các vấn đề của Giáo hội (đặc biệt là ở Ý), là người đánh giá tính cách một cách khôn ngoan và là một linh mục thánh thiện. Gần đây, ngài đã viết lời cầu nguyện sau đây, lần đầu tiên xuất hiện bằng tiếng Ý, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh trên blog của ký giả kỳ cựu chuyên về Vatican, Sandro Magister.

Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.



Di sản của Đức Giáo Hoàng Phanxicô là một di sản đặt ra một câu hỏi sâu sắc và đáng lo ngại cho Giáo hội. Trong những dòng này, tôi sẽ giải quyết vấn đề theo quan điểm đức tin, bởi vì quan điểm đó được xây dựng trên quyền năng thương xót của Thiên Chúa, Đấng hướng dẫn các bước chân của chúng ta vào con đường thiện hảo.

Tôi sẽ đưa ra bốn điều ước—cũng là những lời cầu nguyện—cho Giáo hội trong tương lai mà tôi hy vọng là rất gần. Tôi tin tưởng vào một Giáo hội tốt lành và bác ái, an toàn về mặt giáo lý, được quản lý theo luật pháp và hiệp nhất sâu sắc trong nội bộ. Đây là những ý cầu nguyện của tôi, mà tôi muốn thấy được chia sẻ rộng rãi.

Trước hết, một Giáo hội tốt lành và bác ái. Tình yêu được đưa vào hiệu quả sống động thực sự là luật tối cao của chứng từ Kitô giáo và do đó của Giáo hội. Và đó là điều mà mọi người, ngay cả ngày nay, vẫn khao khát. Do đó, phong cách quản lý của chúng ta phải được giải thoát khỏi mọi sự cứng nhắc vô ích, mọi sự nhỏ nhen và khô khan của trái tim.

Thứ hai, như Đức Bênêđíctô XVI đã viết, đức tin là ngọn lửa đang có nguy cơ tắt. Do đó, thắp lại ngọn lửa này là một ưu tiên lớn khác của Giáo hội. Để làm được điều này, chúng ta cần nhiều lời cầu nguyện; chúng ta cần khả năng đáp ứng theo chìa khóa Kitô giáo đối với những thách thức về mặt trí tuệ ngày nay; nhưng chúng ta cũng cần sự chắc chắn về chân lý và sự an toàn của giáo lý. Trong quá nhiều năm vừa qua, chúng ta đã học được từ kinh nghiệm rằng, nếu những điều này bị suy yếu, tất cả chúng ta, các mục tử và tín hữu, đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Điều thứ ba là vấn đề quản trị. Triều đại của Đức Bênêđíctô XVI đã bị phá hoại bởi năng khiếu quản trị kém cỏi của ngài, và mối quan tâm như vậy về năng lực quản trị có giá trị trong mọi thời đại, bao gồm cả tương lai gần. Hơn nữa, không được quên rằng đây là vấn đề quản trị thực tại rất đặc biệt là Giáo hội. Ở đây, như tôi đã nói, luật cơ bản là tình yêu: Phong cách quản trị và việc sử dụng luật pháp phải tuân thủ theo luật này, một luật rất khắt khe đối với bất kỳ ai.

Cuối cùng, trong những năm vừa qua, chúng ta đã nhận thấy một số mối đe dọa - mà tôi không muốn phóng đại - đối với sự hiệp nhất và hiệp thông của Giáo hội. Để vượt qua chúng, và để đưa ra ánh sáng những gì tôi muốn gọi là “hình thức Công Giáo” của Giáo hội, bác ái lẫn nhau một lần nữa có tính chất quyết định. Nhưng điều quan trọng là phải đánh thức lại nhận thức rằng Giáo hội, giống như mọi cơ quan xã hội, có các quy tắc của riêng mình, mà không ai có thể phớt lờ mà không bị trừng phạt.

Ở tuổi chín mươi bốn, sự im lặng phù hợp hơn lời nói. Tuy nhiên, tôi hy vọng rằng những dòng này của tôi sẽ mang lại một chút kết quả tốt đẹp mà tôi mong muốn cho Giáo hội.


Source:First Things