LỄ Đức Mẹ HỒN XÁC VỀ TRỜI 2025
MẸ VỀ TRỜI – NGỌN HẢI ĐĂNG CỦA NIỀM HY VỌNG

Có những ngày, thế giới như bầu trời xám đặc. Hình ảnh chiến tranh từ các quốc gia, các tổ chức chánh trị không còn có thể lắng nghe nhau, không còn dành chỗ cho những đàm phán: Ukraina, Campuchia, hay ở một góc trời, tiếng bom xé toang không khí, khói lửa nuốt chửng phố phường, trẻ thơ khóc ngất trong vòng tay người mẹ mất chồng, mất nhà, mất tất cả.

Đức Phanxicô từng đau xót: "Tuần qua, tên lửa và bom đạn đã đánh vào dân thường, người già, trẻ em và các bà mẹ mang thai… Tôi nghĩ đến hàng triệu người Ukraina phải chạy trốn… Rất nhiều người già, người bệnh, người nghèo phải lìa gia đình… Tất cả những điều này là vô nhân đạo!... Đó là sự phạm thánh vì chống lại tính thánh thiêng của sự sống con người, nhất là sự sống của những người không có khả năng tự vệ" (Kinh Truyền Tin ngày 21.3.2022).

1. SỰ IM LẶNG CỦA NỖI ĐAU KHÔNG THÀNH LỜI.

Có những nỗi đau không bật thành tiếng khóc. Không phải vì không còn nước mắt, nhưng vì nước mắt đã chảy ngược vào trong, hòa tan vào tận những khoảng sâu thẳm nhất của linh hồn. Người ta cười, nói, làm việc, nhưng bên trong là một vùng sa mạc lạnh lẽo, nơi không một tia sáng nào chạm tới.

Có những đêm dài, họ nằm đó, mở mắt nhìn trần nhà, nghe tiếng tim đập mà tự hỏi tại sao mình vẫn còn sống. Không ai biết, không ai thấy, và có lẽ cũng chẳng ai hiểu. Những lời an ủi bề ngoài trở nên xa lạ, thậm chí nặng nề.

Khi mà giữa tiếng cười rộn rã của đời, vẫn tồn tại những góc khuất ảm đạm, nơi nỗi đau vì chiến tranh, bất công, loạn lạc… trở nên quá sức chịu đựng, sẽ có biết bao nhiêu tâm hồn con người rơi vào bế tắc.

Nhưng nếu có thể dừng lại, nếu có thể để một bàn tay thật sự nắm lấy, nếu có thể để một trái tim thật sự lắng nghe, họ sẽ nhận ra: ngay cả trong bóng tối dày đặc nhất, vẫn có Đấng đang đứng đó. Không ồn ào. Không trách móc. Chỉ lặng lẽ ở bên. Đấng ấy đã từng khóc, từng cô đơn, từng bị bỏ rơi, từng hấp hối trên thập giá – để không một nỗi đau nào trên trần gian là xa lạ với Ngài.

Và khi bàn tay ấy siết đủ chặt, trái tim ấy kiên nhẫn đủ lâu, ánh sáng ấy sẽ len vào. Chậm thôi. Nhẹ thôi. Nhưng đủ để họ biết rằng: mình vẫn được yêu, được biết đến.

Chính vào lúc không phải mọi nơi trên thế giới đều yên bình, lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời đến như một vệt sáng chói rực trên bầu trời. Hội Thánh như muốn an ủi: "Hãy nhìn lên! Có một con người – Mẹ Maria – đã đi trọn kiếp nhân sinh với bao gian nan, nay đang ở trong vinh quang vĩnh cửu".

Đức Mẹ không là câu chuyện cổ tích để an ủi tạm bợ, nhưng là bằng chứng sống động, Chúa không bỏ rơi nhân loại. Đức Mẹ về trời là lời hứa cho chúng ta: "Nơi Mẹ đang hiện diện, chính là nơi con cũng được mời gọi đến".

2. MẸ VỀ TRỜI – VIỄN ẢNH TƯƠNG LAI CỦA CHÚNG TA.

Khi tuyên tín, Đức Maria sau khi hoàn tất cuộc đời trần thế đã được Chúa đưa cả hồn lẫn xác vào vinh quang, Hội Thánh không chỉ tôn vinh Đức Mẹ, mà còn tuyên xưng định mệnh cuối cùng của chúng ta: Đức Mẹ được cứu chuộc trọn vẹn – chúng ta cũng sẽ được cứu chuộc trọn vẹn. Đức Mẹ về trời – đó là hình ảnh báo trước vận mệnh vinh quang của những ai thuộc về Chúa Kitô.

Từ muôn thuở, Kinh Thánh đã gieo mầm hy vọng này:
"Chúa sẽ không bỏ mặc linh hồn con trong cõi âm ty, không để kẻ hiếu trung này thấy sự hư nát" (Tv 16, 10).
"Chúa sẽ vĩnh viễn tiêu diệt tử thần, Chúa sẽ lau khô dòng lệ trên khuôn mặt mọi người" (Is 25, 8).
Chúa Kitô là "hoa quả đầu mùa" của kẻ chết sống lại (1 Cr 15, 20-23); Mẹ Maria là người đầu tiên sau Con Mẹ hưởng trọn hoa trái ấy.
Huấn quyền Hội Thánh cũng xác quyết: "Đức Trinh Nữ Vô Nhiễm… đã được đưa lên vinh quang thiên quốc cả hồn lẫn xác, và được Chúa tôn vinh làm Nữ Vương vũ trụ, để nên giống Con mình trọn vẹn hơn" (Lumen Gentium, 59).

3. BÀI HỌC CỦA MẸ: KHIÊM TỐN VÀ NGHÈO KHÓ.

Nếu Mẹ là Nữ Vương trời đất, đó không phải vì Mẹ tìm kiếm quyền lực hay vinh quang trần thế. Ngược lại, cả đời Mẹ chỉ là một lời “Xin Vâng” khiêm tốn. Mẹ sống nghèo giữa những người nghèo, khiêm hạ giữa những người khiêm hạ, hoàn toàn phó thác cho Chúa.

Chúa Giêsu đã nói: "Lạy Cha là Chúa trời đất, con chúc tụng Cha, vì Cha đã giấu đối với kẻ khôn ngoan thông thái, nhưng mạc khải cho những người bé mọn" (Lc 10,21). Chính sự bé mọn và khiêm tốn mở đường cho Mẹ đón nhận ơn lớn nhất – Mẹ của Đấng Cứu Thế – và giờ đây là Nữ Vương trời đất.

Người tự mãn, khép kín trước Thiên Chúa sẽ khó tìm thấy hy vọng. Trái lại, người khiêm tốn lại trở thành người mang hy vọng, vì họ sống trong niềm tín thác, biết nhìn xa hơn những gian khổ hiện tại.

4. CHÚNG TA - NHỮNG NGƯỜI GIEO HY VỌNG.

Nếu Mẹ là "Ngôi Sao Biển" dẫn đoàn con qua bão tố, thì mỗi chúng ta cũng được mời gọi trở thành "ngọn nến nhỏ" trong bóng tối. Thế giới hôm nay cần những người:
Không dập tắt hy vọng trong nghịch cảnh, nhưng giữ vững lòng tin giữa thử thách.
Gieo hy vọng nơi mình sống: một lời an ủi, một việc chia sẻ, một hành động tha thứ.
Truyền cảm hứng hy vọng: không chỉ nói về Thiên Chúa, nhưng sống sao để người khác thấy Chúa qua đời mình.
Người đang đau khổ, mất phương hướng, sẽ tìm lại sức mạnh khi thấy nơi ta ánh sáng hy vọng. Và ánh sáng đó không đến từ ta, mà từ Chúa – Đấng đã dẫn Mẹ đến vinh quang.

5. THEO MẸ VỀ TRỜI - NỖ LỰC TỪNG NGÀY.

Ngước nhìn Mẹ, chúng ta thấy con đường về trời không xa vời, nếu ta bước từng bước nhỏ mỗi ngày:
Trung thành cầu nguyện, để nuôi dưỡng tương quan sống động với Chúa và Mẹ.
Sống khiêm tốn, khó nghèo, không bám víu của cải hay quyền lực.
Yêu thương phục vụ, đặc biệt với người yếu thế, như Mẹ đã vội vã đi thăm bà Êlisabét.
Kiên vững trong thử thách, đứng dưới chân thập giá với lòng tin, dù chưa thấy ánh sáng.
Chia sẻ niềm hy vọng, bằng lời nói và việc làm cụ thể.

6. ĐOẠN KẾT - LỜI MỜI GỌI TỪ TRỜI CAO.

Trong một thế giới chao đảo vì bạo lực, chiến tranh, dịch bệnh và bất công, Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời không chỉ là một mầu nhiệm để chiêm ngắm, mà là "ngọn hải đăng" cho hành trình chúng ta.

Hãy tưởng tượng: một ngày kia, khi mọi cuộc chiến chấm dứt, khi mọi tiếng khóc lặng yên, nhân loại sẽ ngước nhìn và thấy Mẹ – Nữ Vương trời đất – đứng bên Con của Mẹ, giang rộng tay chờ đón từng người chúng ta.

Đức Mẹ về trời không để xa cách, nhưng để che chở, dẫn lối, bảo vệ chúng ta giữa bão tố. Đức Mẹ đã đi hết chặng đường trần thế với trọn niềm tín thác và nay đang ở nơi chúng ta cũng được mời gọi đến.

Và nếu hôm nay, ta vẫn còn loay hoay trong nước mắt, hãy nhớ rằng: không có nước mắt nào bị quên lãng, không có hy sinh nào bị bỏ phí. Chúa gìn giữ mọi điều, và một ngày sẽ lau sạch hết, như đã lau sạch bao nhiêu châu lệ trên khóe mắt Đức Mẹ.

Hãy tin tưởng mà bước đi. Đừng sợ những gì có thể cướp mất hy vọng – bởi hy vọng thật đã được cắm neo nơi trời cao, nơi Đức Mẹ đang hiện diện và đêm ngày cầu bàu cho trần gian. Và một ngày kia, như hạt lúa âm thầm trong lòng đất, chúng ta sẽ trỗi dậy trong ánh sáng bất diệt, để cùng Đức Mẹ hát bài ca chiến thắng:
"Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa… Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả".