
Daniel Esparza, ngày 17/08/2025, trên Aleteia, viết: Có lẽ mùa hè không phải là thời điểm để hoàn thành mọi việc. Có lẽ đó là thời điểm thích hợp để bắt đầu một việc gì đó.
Thánh Augustinô có thể là người đầu tiên trì hoãn. Trong cuốn Tự Thú, ngài nổi tiếng với việc đấu tranh với mong muốn thay đổi - nhưng chưa phải bây giờ. "Xin cho con được trong sạch", ngài cầu xin, "nhưng chưa phải bây giờ". Hết lần này đến lần khác, ngài trì hoãn bằng một từ đơn giản: cras - ngày mai. Rồi lại ngày mai. Cras et cras, trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Vấn đề của Thánh Augustinô không phải là sự lười biếng. Đó là nỗi sợ hãi. Ngài sợ những thay đổi sẽ khiến ngài phải trả giá. Ngài bám víu vào những thói quen quen thuộc, ngay cả khi biết rằng chúng không còn làm ngài hài lòng nữa.
Theo cách đó, ngài dễ liên hệ một cách đáng ngạc nhiên. Hầu hết chúng ta đều sống với một danh sách những việc cần làm “khi cuộc sống bình lặng trở lại”. Nhưng cuộc sống hiện đại hiếm khi cho phép điều đó. Vì vậy, chúng ta trì hoãn việc trò chuyện, thói quen, sự chữa lành, và lời cầu nguyện.
Rồi mùa hè đến — và làm gián đoạn chúng ta. Trường học im ắng. Nơi làm việc thay đổi. Buổi tối kéo dài. Trong khoảnh khắc, thời gian như lắng đọng. Và cùng với nó, chúng ta có thể nhận thức rõ hơn về những gì đang âm ỉ bên dưới bề mặt.
Thường thì không chỉ là những công việc mà chúng ta đang né tránh — mà còn là những lời mời gọi.
Sự trì hoãn của Thánh Augustinô không phải là vấn đề về lịch trình. Đó là sự kháng cự về mặt tâm linh. Ngài biết mình cần phải làm gì. Ngài chỉ chưa sẵn sàng để nói đồng ý. Nhưng ân sủng không thúc ép. Nó kiên nhẫn chờ đợi sự đồng ý của chúng ta.
Đó là điều khiến mùa hè trở thành một mùa quý giá. Nó không chỉ là một khoảng lặng. Nó là một khoảng khai sáng (break in). Một khoảng lặng đủ lâu để nghe lại những lời mời gọi mà chúng ta đã trì hoãn.
Trong sự tĩnh lặng của một buổi sáng mùa hè hay sự tĩnh lặng của một buổi tối dài, chúng ta có thể tự hỏi: Mình đã trì hoãn điều gì vì sợ hãi? Hay thói quen nào trong cuộc sống đang âm thầm kêu gọi bắt đầu?
Các nhà tâm lý học nói về “ý định thực hiện” — những thay đổi nhỏ, cụ thể đưa chúng ta từ ý định sang hành động. Nhịp điệu của mùa hè khiến những thay đổi đó trở nên khả thi. Một buổi đi bộ buổi sáng mới mẻ. Một giờ mỗi tuần không dùng màn hình. Quay lại với việc viết nhật ký hoặc đọc Kinh Thánh. Thậm chí là một lời cầu nguyện vụng về đầu tiên.
Mùa hè có thể mang đến điều mà Thánh Augustinô khao khát: không gian để lựa chọn ân sủng.
“Con đã yêu Chúa muộn màng,” ngài viết, đau nhói thời gian đã mất. Nhưng ân sủng, một khi đã nhận được, sẽ chuộc lại thời gian. Điều quan trọng không phải là chúng ta đã trì hoãn bao lâu — mà là cuối cùng chúng ta đã nói đồng ý.
Vậy nên, có lẽ mùa hè không phải là thời điểm để hoàn thành mọi việc. Có lẽ đó là thời điểm thích hợp để bắt đầu một điều gì đó.
Đối với tất cả chúng ta đang mắc kẹt trong tình huống cras et cras [ngày mai rồi ngày mai], sự gián đoạn yên tĩnh này có thể là lời mời gọi mà chúng ta cần — để bắt đầu không phải vì chúng ta bị áp lực, mà vì mùa này cho phép chúng ta làm điều đó.
Và đó có thể là sự lựa chọn mang tính Augustinô nhất: ngừng chờ đợi thời điểm hoàn hảo và nói đồng ý với khoảnh khắc mà chúng ta đang có.