CHIỀU KÍCH CỘNG ĐỒNG
“Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê!”.
“Thánh Lễ không tách biệt chúng ta khỏi thế giới, nhưng đặt chúng ta trong lòng cộng đoàn, với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi tha nhân!” - Henri Nouwen.
Kính thưa Anh Chị em,
Nhân Chúa Nhật lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô, có lẽ chúng ta nên nhấn mạnh một điều thường bị bỏ qua: ‘chiều kích cộng đồng’ của việc cử hành Thánh Thể. Bởi lẽ “Thánh Lễ đặt chúng ta trong lòng cộng đoàn, với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi tha nhân!”
Chúng ta có xu hướng “đi lễ” theo nghĩa cá nhân. Nếu “tôi” không “đi lễ” Chúa Nhật, “tôi” mắc tội trọng. Chúng ta nói về “tham dự” với câu hỏi như “Ai cử hành?”; thậm chí nghe chủ tế thông báo, “Hôm nay tôi dâng lễ để cầu cho linh hồn...”. Ngẫm lại, thật kỳ cục, như thể chúng trình bày một điều gì đó mà chỉ Linh mục làm thay cho những người khác. Mọi người cảm thấy mình như trong một ‘buổi diễn’ mà họ chỉ được mong đợi có mặt ‘về thể chất’. Vì thế, khá nhiều người đến muộn và rời đi trước khi kết thúc. Những điều này phổ biến đến mức không ai còn để ý; thậm chí chấp nhận chúng ‘là đương nhiên’. Vậy mà nó cho chúng ta biết rất nhiều về ý nghĩa của việc có mặt hay không có mặt trong Bí tích này.
Thánh Thể về căn bản là một cử hành mang ‘chiều kích cộng đồng’ mà mọi người được kỳ vọng sẽ tham gia tích cực. Trước hết, tôi có mặt để nhớ lại điều khiến tôi trở thành Kitô hữu - đồng nhất cuộc sống mình với cuộc sống, sự đau khổ, cái chết và sự phục sinh của Chúa Kitô. Sự đồng nhất này không thông qua mối quan hệ ‘một - Một’, nhưng trong mối quan hệ cộng đồng với Ngài đang ở trong tất cả những ai là Kitô hữu; chúng ta thông hiệp với Ngài qua Nhiệm Thể của Ngài. Không có chỗ cho chủ nghĩa cá nhân trong Kitô giáo, nhưng tôi đến với Chúa ‘cùng với’ và ‘thông qua’ anh chị em tôi.
Vậy nếu chỉ đến nhà thờ để ‘giữ điều răn Thứ Ba’ hoàn toàn riêng tư thì không có gì ngạc nhiên khi tôi đến muộn về sớm. Và với tâm lý đó, ‘đi lễ’ là chuyện cá nhân đối với tôi và những người khác ‘tình cờ’ cũng có mặt. Một số thậm chí còn bực bội vì có quá nhiều thứ diễn ra; họ tự hỏi tại sao không ‘được yên tĩnh để cầu nguyện’. Đúng, một số buổi lễ có thể quá sôi nổi hoặc quá xâm phạm; nhưng mặt khác, đó không chỉ là thời gian để cầu nguyện riêng tư - người ta có thể làm tốt hơn nhiều ở nhà - nhưng là cùng nhau tạ ơn Chúa, một ‘chiều kích cộng đồng’ của toàn Giáo Hội.
Anh Chị em,
“Mọi người đều ăn”. Thánh Thể còn là thời gian chúng ta thể hiện sự hiệp nhất thông qua việc cùng nhau ăn và uống Thân Thể đó. Chìa khóa để chúng ta ở trong Chúa Kitô là tình yêu - không chỉ dành cho Chúa, mà còn dành cho từng người. Thánh lễ không phải là thời gian để tạo ra cộng đồng; đúng hơn, thời gian để cử hành cộng đồng. Không được vậy, chúng ta đến nhà thờ như những người xa lạ với nhau. Vì thế, cần ý thức rằng, tôi đang tham gia vào lễ kỷ niệm vui tươi, một lễ mang ‘chiều kích cộng đồng’. Sự hiệp thông này đòi hỏi sự chia sẻ, cầu nguyện và giao tiếp ở một mức độ tự phát và tự nhiên nhất định.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con yêu mến Thánh Lễ - nơi con ở trong lòng Nhiệm Thể - với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi anh em con. Cho con đừng đi trễ về sớm nữa!”, Amen.
(Tgp. Huế)
“Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê!”.
“Thánh Lễ không tách biệt chúng ta khỏi thế giới, nhưng đặt chúng ta trong lòng cộng đoàn, với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi tha nhân!” - Henri Nouwen.
Kính thưa Anh Chị em,
Nhân Chúa Nhật lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô, có lẽ chúng ta nên nhấn mạnh một điều thường bị bỏ qua: ‘chiều kích cộng đồng’ của việc cử hành Thánh Thể. Bởi lẽ “Thánh Lễ đặt chúng ta trong lòng cộng đoàn, với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi tha nhân!”
Chúng ta có xu hướng “đi lễ” theo nghĩa cá nhân. Nếu “tôi” không “đi lễ” Chúa Nhật, “tôi” mắc tội trọng. Chúng ta nói về “tham dự” với câu hỏi như “Ai cử hành?”; thậm chí nghe chủ tế thông báo, “Hôm nay tôi dâng lễ để cầu cho linh hồn...”. Ngẫm lại, thật kỳ cục, như thể chúng trình bày một điều gì đó mà chỉ Linh mục làm thay cho những người khác. Mọi người cảm thấy mình như trong một ‘buổi diễn’ mà họ chỉ được mong đợi có mặt ‘về thể chất’. Vì thế, khá nhiều người đến muộn và rời đi trước khi kết thúc. Những điều này phổ biến đến mức không ai còn để ý; thậm chí chấp nhận chúng ‘là đương nhiên’. Vậy mà nó cho chúng ta biết rất nhiều về ý nghĩa của việc có mặt hay không có mặt trong Bí tích này.
Thánh Thể về căn bản là một cử hành mang ‘chiều kích cộng đồng’ mà mọi người được kỳ vọng sẽ tham gia tích cực. Trước hết, tôi có mặt để nhớ lại điều khiến tôi trở thành Kitô hữu - đồng nhất cuộc sống mình với cuộc sống, sự đau khổ, cái chết và sự phục sinh của Chúa Kitô. Sự đồng nhất này không thông qua mối quan hệ ‘một - Một’, nhưng trong mối quan hệ cộng đồng với Ngài đang ở trong tất cả những ai là Kitô hữu; chúng ta thông hiệp với Ngài qua Nhiệm Thể của Ngài. Không có chỗ cho chủ nghĩa cá nhân trong Kitô giáo, nhưng tôi đến với Chúa ‘cùng với’ và ‘thông qua’ anh chị em tôi.
Vậy nếu chỉ đến nhà thờ để ‘giữ điều răn Thứ Ba’ hoàn toàn riêng tư thì không có gì ngạc nhiên khi tôi đến muộn về sớm. Và với tâm lý đó, ‘đi lễ’ là chuyện cá nhân đối với tôi và những người khác ‘tình cờ’ cũng có mặt. Một số thậm chí còn bực bội vì có quá nhiều thứ diễn ra; họ tự hỏi tại sao không ‘được yên tĩnh để cầu nguyện’. Đúng, một số buổi lễ có thể quá sôi nổi hoặc quá xâm phạm; nhưng mặt khác, đó không chỉ là thời gian để cầu nguyện riêng tư - người ta có thể làm tốt hơn nhiều ở nhà - nhưng là cùng nhau tạ ơn Chúa, một ‘chiều kích cộng đồng’ của toàn Giáo Hội.
Anh Chị em,
“Mọi người đều ăn”. Thánh Thể còn là thời gian chúng ta thể hiện sự hiệp nhất thông qua việc cùng nhau ăn và uống Thân Thể đó. Chìa khóa để chúng ta ở trong Chúa Kitô là tình yêu - không chỉ dành cho Chúa, mà còn dành cho từng người. Thánh lễ không phải là thời gian để tạo ra cộng đồng; đúng hơn, thời gian để cử hành cộng đồng. Không được vậy, chúng ta đến nhà thờ như những người xa lạ với nhau. Vì thế, cần ý thức rằng, tôi đang tham gia vào lễ kỷ niệm vui tươi, một lễ mang ‘chiều kích cộng đồng’. Sự hiệp thông này đòi hỏi sự chia sẻ, cầu nguyện và giao tiếp ở một mức độ tự phát và tự nhiên nhất định.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con yêu mến Thánh Lễ - nơi con ở trong lòng Nhiệm Thể - với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi anh em con. Cho con đừng đi trễ về sớm nữa!”, Amen.
(Tgp. Huế)